Thắp sáng yêu thương: đêm nhạc đầy xúc cảm tốt đẹp lan tỏa thêm nhiều thương yêu!

191 lượt xem Phi Pha 23/10/2025

PCC Art – Ngày 23/10/2025, tại Nhà hát Hồ Gươm, đêm Hà Nội se lạnh, khán phòng sáng lên trong tiếng nhạc trầm ấm. Giữa không gian ấy, một sinh viên trẻ lặng lẽ ngồi nghe, để rồi ra về với đôi mắt long lanh và trái tim đầy suy ngẫm. Em bảo: “Đêm nay, em không chỉ được nghe hát, mà được học cách sống nhân ái hơn.” Chương trình nghệ thuật ấy không chỉ là buổi biểu diễn, mà là hành trình cảm xúc – đưa khán giả đi qua tình yêu Hà Nội, tình gia đình, nỗi đau thiên tai, và kết lại bằng niềm tin vào con người Việt Nam. Với em, đêm nhạc như một bài học về lòng trắc ẩn, sự biết ơn và ý nghĩa của việc sống vì người khác. Cô sinh viên y khoa viết lên nỗi lòng của mình và cảm ơn Cục Công tác Chính trị – Bộ Công an, các đơn vị tổ chức, Tổng đạo diễn chương trình Đoàn Thúy Phương và các nghệ sĩ và những người thân yêu thương:

🌿 ĐÊM NHẠC – NƠI TRÁI TIM ĐƯỢC ĐÁNH THỨC

Một góc nhìn đầy cảm xúc của sinh viên sau chương trình nghệ thuật nhân văn và giàu ý nghĩa, dưới đây là chia sẻ của sinh viên Y khoa, Lê Ngọc Hân khi tham dự chương trình đặc biệt, giàu ý nghĩa và cảm xúc này:

“Tối qua, em có cơ hội được tham dự một chương trình nghệ thuật vô cùng đặc biệt. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào khán phòng, em đã cảm nhận được không khí trang trọng, ấm áp và chuyên nghiệp trong từng khâu đón tiếp. Khi giai điệu “Hà Nội mùa lá rụng” vang lên cùng tiếng saxophone dìu dặt, cả không gian như chìm trong sắc thu Hà Nội – mênh mang, dịu dàng và thấm đẫm ký ức. Một tiết mục mở màn quá tinh tế, khiến lòng người bỗng lắng lại để nghe tiếng thở của thành phố thân thương.

Những ca khúc đầu chương trình mang đậm hơi thở Hà Nội, khiến khán giả như được sống trong một chiều thu đầy nắng nhẹ và hương hoa sữa. Em thấy lòng mình chan chứa niềm yêu thương – yêu Hà Nội, yêu những ngày bình yên, và yêu cả phút giây được sống, được học giữa lòng Thủ đô. Chương trình được dàn dựng tinh tế, dẫn dắt cảm xúc khán giả đi từ những giai điệu về tình yêu quê hương, gia đình, đến những khúc nhạc nghẹn ngào về nỗi đau của đồng bào trong bão lũ. Khi Nguyễn Trần Trung Quân cất lên giọng hát trầm buồn mà da diết, em cảm nhận được nỗi thương sâu sắc gửi về miền Trung đang oằn mình trong thiên tai. Cảm xúc ấy khiến em không khỏi lặng đi – vừa thương, vừa xót, vừa muốn sống tốt hơn, để chia sẻ và giúp đỡ những mảnh đời còn nhiều gian khó.

Giữa chương trình, thước phim về bão lũ của đồng bào được trình chiếu, khiến khán phòng lặng im. Những hình ảnh mái nhà ngập trong nước, những ánh mắt hoang hoải của người dân… như một nhát chạm sâu vào trái tim. Lúc ấy, em bỗng nhớ đến lời thầy từng nói, mà theo em hiểu là “Sống để làm cho mọi người hạnh phúc hơn, đó cũng chính là một phần hạnh phúc của bạn thân mình” còn thầy thì hay nhắc: “Có được nhiều người hơn hạnh phúc chính là hạnh phúc hơn”. 

Và em hiểu rằng, được sống và học tập nơi này là một ân huệ của cuộc đời. Mọi điều mình đang có – từ tri thức, môi trường, đến cơ hội – đều là quà tặng, là kết quả của biết bao bàn tay đã cho đi. Vì thế, em muốn sống xứng đáng hơn, sống để giúp người, giúp đời, bằng sức trẻ hôm nay và bằng tấm lòng của một bác sĩ ngày mai. Khi chương trình khép lại, âm nhạc lại mở ra một chương mới – hồn nhiên, trong trẻo mà sâu sắc. Giai điệu quen thuộc “Bà Còng Đi Chợ Trời Mưa” vang lên, cùng những tiết mục đậm sắc màu văn hóa dân tộc, khiến không khí bỗng rộn ràng và ấm áp lạ thường:

“Bà còng đi chợ trời mưa
Cái tôm, cái tép đi đưa bà còng
Tiền bà trong túi rơi ra
Cái tôm nhặt được trả bà mua rau.”

Bài hát mộc mạc ấy như gợi về cội nguồn lòng nhân ái của người Việt – nơi sự tử tế bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất. Và chính điều giản dị đó lại làm nên vẻ đẹp bền vững của văn hóa Việt Nam. Em thật sự biết ơn thầy và các bạn – những người đã tạo điều kiện để em được đi, được thấy, được nghe và được cảm nhận bằng cả trái tim. Em cũng xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cô Tổng đạo diễn Đoàn Thúy Phương, người đã khởi đầu, kết nhiều lương duyên của các nghệ sĩ và tất cả mọi người mang đến một chương trình nghệ thuật vừa đẹp, vừa lay động lòng người.

Em vốn là người đam mê âm nhạc và nghệ thuật. Năm chọn nghề, em từng có ý định thi vào biên kịch hoặc đạo diễn sân khấu như cô Phương. Trước đây, em từng dàn dựng những vở nhạc kịch nhỏ cho lớp, cho trường. Với em, nghệ thuật luôn là tiếng nói của trái tim – nơi người ta kể lại những câu chuyện mà cuộc sống vội vã dễ khiến ta quên mất; là cách để đánh thức lòng nhân ái, sự đồng cảm và tình yêu thương.

“Vì cuộc đời mà em hãy hát,
Vì mọi người mà em hãy hát.”

Đêm nhạc khép lại, nhưng dư âm vẫn còn đọng mãi trong em – như một bài học sâu sắc về tình người, lòng biết ơn và ý nghĩa của việc sống vì người khác.

Một lần nữa, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy, các bạn các cấp lãnh đạo và đặc biệt là cô Tổng đạo diễn Đoàn Thúy Phương, các nghệ sĩ – những người đã thắp sáng trong em một ngọn lửa mới: sống để lan tỏa yêu thương, để làm cho cuộc đời này đẹp hơn. “Đôi khi, âm nhạc không chỉ là âm thanh, mà là nơi ta tìm thấy lại chính mình.”

Sinh viên y khoa Lê Ngọc Hân và những cảm xúc yêu thương cùng chương trình “Thắp sáng yêu thương”, do Cục chính trị Bộ Công An chỉ đạo, cùng Tổng đạo diễn Đoàn Thúy Phương và các đơn vị và nhiều nghệ sĩ thực hiện

Bình luận và cảm nhận yêu thương:

Xúc cảm của sinh viên y khoa Lê Ngọc Hân trong đoạn chia sẻ trên thật sự đáng trân trọng và truyền cảm hứng sâu sắc — không chỉ bởi sự hồn nhiên, mà còn bởi chiều sâu của một tâm hồn trẻ biết rung động trước cái đẹp, cái thiện và giá trị nhân văn của nghệ thuật.

Trước hết, đó là xúc cảm của lòng biết ơn – biết ơn người thầy, bạn bè, người cô, và tất cả, biết ơn cuộc đời và văn hoá dân tộc đã nuôi dưỡng tâm hồn mình. Ở thời đại mà nhiều người trẻ dễ bị cuốn vào nhịp sống gấp gáp, hiếm có ai dừng lại để thốt lên những lời giản dị mà tha thiết đến vậy: “Em biết ơn thầy và các bạn, cô Phương vì cho em được đi, được xem, được nghe tiếng lòng của đồng bào mình.” Lời cảm ơn ấy không chỉ hướng đến cá nhân, mà còn là lời tri ân dành cho quê hương và cộng đồng, một dấu hiệu đẹp của nhân cách trưởng thành.

Thứ hai, đó là xúc cảm của người nghệ sĩ trong tâm hồn, dù em chưa đứng trên sân khấu lớn, nhưng đã thấu hiểu được sứ mệnh của nghệ thuật: không phải để phô diễn, mà để “kể những câu chuyện mà vì cuộc sống vội vã, ta đã lãng quên”. Em nhìn thấy nghệ thuật như một nhịp cầu nối con người với con người, trái tim với trái tim, nơi tình thương và sự đồng cảm được khơi dậy.

Đặc biệt, khi em nhắc đến hình ảnh “cái tôm, cái tép đi đưa bà còng” – đó không chỉ là ký ức tuổi thơ, mà là ẩn dụ tuyệt đẹp về lòng nhân hậu Việt Nam: dù bé nhỏ đến đâu, tình người vẫn hiện hữu và lan tỏa. Sự tinh tế trong cách em cảm nhận chứng tỏ một tâm hồn biết sống chậm, biết lắng nghe và biết yêu thương.

Cuối cùng, xúc cảm của em còn là lời thức tỉnh nhẹ nhàng gửi đến tất cả chúng ta – những người đôi khi quên mất giá trị của cảm xúc và lòng nhân ái giữa cuộc sống thực dụng. Em nhắc ta rằng, nếu còn biết rung động trước cái đẹp, còn biết nói lời biết ơn, còn biết mơ ước được sống “vì cuộc đời, vì mọi người” – thì trong ta vẫn còn nguyên ngọn lửa nhân văn.

Xúc cảm ấy – chân thành, trong trẻo và đầy tình người – chính là thứ nghệ thuật cao quý nhất mà cuộc sống có thể tạo ra.

PCC Art

4.7 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x