PCC fC League 2025 Vòng 42 – Thăng Long Hà Nội, ngày 4/11/2025, chiều đầu đông Hà Nội hôm ấy tím như tấm lụa nhuộm mực tàu, mây lững lờ bay qua như lớp sương mù đầy cạm bẫy của trận Bạch Đằng năm xưa. Mặt sân HMU Stadium nhìn xa chẳng khác nào chiến địa của một trận thư hùng thời Tam Quốc: mịt mờ, bảng lảng, nhưng đầy hứa hẹn cho một cuộc chiến mà hậu thế sẽ mãi gọi bằng cái tên trang trọng: “Long – Hổ Chi Chiến”.

Khai mào Vòng 42
Tiếng còi nổi lên, và nhịp đấu lập tức cuốn cả sân vào một dòng chảy vừa y khoa, vừa lịch sử, vừa mang hơi thở của những trận địa vang bóng ngàn năm.
Ngay phút thứ 5, Văn Nguyên của PCC fC Long mở tài khoản bàn thắng bằng pha dứt điểm nhanh – gọn – chuẩn như một mũi kim tiêm chọc đúng ven lần đầu, không chệch dù chỉ nửa ly. Các bác sĩ bên phía Hổ bất giác gật gù: “Ừm, chuẩn y khoa!”.
Nhưng chỉ đúng một phút sau, phút thứ 6, Mạnh Cường bên đội Hổ đáp trả bằng cú nã đại bác từ xa – một phát súng trường thiên, dội xuống mặt sân như pháo binh Napoleon nã vào trận Austerlitz, tiếng rít của trái bóng xé gió nghe tựa pháo lệnh mở màn “Trận đánh của Chúa tể liên bang sông Rein”. Bóng lao đi thẳng tắp, sáng lóe một đường như vệt đạn thần công, rồi cắm xuống mặt cỏ khiến thủ môn đội Long bàng hoàng đứng khựng lại, hệt như Thoát Hoan năm xưa nhìn thấy trận địa Bạch Đằng dậy sóng – ngờ vực một thoáng, run rẩy một giây, chỉ thiếu mỗi chiếc ống đồng để lại chui vào lần nữa.
Phút 15, Ngọc Trưởng của Long nâng tỉ số bằng cú sút mạnh như kê đơn thuốc đặc biệt: nhanh, thẳng, không thương lượng và… có giá trị. Cổ động viên Long bảo nhau: “Đây là cú sút tinh thần ngoại trú không hẹn trước!”. Nếu phải tìm hình bóng trong sử Việt, cú đá ấy chính là mũi đột kích của Hoàng Cửu Trung trong trận đánh quân Minh – cứ thế mà lao lên, không cần vòng vèo.
Rồi phút 25, trong một khoảnh khắc bóng tìm đến đúng vị trí của Quốc Sinh và được kết thúc bằng một pha đệm bóng chân trái tinh tế: nhẹ nhàng như bác sĩ giải phẫu đưa dao mổ xuống lớp mô dưới da, chính xác, chuẩn chỉnh, sạch sẽ như đường rạch trong giáo trình khoa ngoại.
Phút 31, Dr Xun tung cú sút tinh tế như đang gây tê tủy sống cho toàn đội Hổ: đau mà không kịp kêu, tê mà không kịp né. Một khoảnh khắc mà Trương Lương nhà Hán hẳn cũng tán thưởng vì sự “điểm huyệt”.
Nhưng đội Hổ không phải dạng vừa. Phút 32, rồi 37, rồi 48, Văn Khiêm liên tiếp ghi ba bàn thắng – bàn nào cũng mạnh, dứt khoát, giận dữ như Trương Phi đứng trên cầu Trường Bản quát một tiếng khiến quân Tào hồn bay phách lạc. Cú sút phút 37 thậm chí còn được khán giả so sánh với một mũi giáo của Hoắc Khứ Bệnh khi xung trận diệt Hung Nô – một đường bay thẳng tắp, một khí thế cuồn cuộn, vừa mãnh liệt như gió thảo nguyên quất ngang mặt trận, vừa quyết đoán như thiếu niên tướng quân cưỡi bạch mã vượt nghìn dặm không ngoái đầu. Bóng rời chân Văn Khiêm mà như giáo rời tay Hoắc tướng: lao đi không chần chừ, đâm xuống không do dự, một phát gây chấn động, một khoảnh khắc khiến cả sân khấu như tan thành bụi gió Tây Vực.
Không kém phần kịch tính, phút 42, Đức Nguyễn tung cú sút căng đến mức thủ môn đội Long chỉ kịp đứng chôn chân giữa khung gỗ — lặng người như Tào Tháo năm xưa đứng trên bờ Xích Bích, nhìn mũi hỏa chiến của Chu Du lao tới, biết nguy cơ đang ập đến mà không sao xoay chuyển; đỏ mặt vì bất lực, trắng tay vì thời thế, một thoáng bàng hoàng tựa tướng quân gặp thời khắc không thể đảo ngược.

BS Long Hồng Công được Tiến sĩ Sử học Quốc Sinh hỗ trợ viết sử ca ngợi đội bạn
Hiệp hai bắt đầu với một khoảnh khắc “kiểu Triệu Vân cứu chúa”: phút 50, Văn Nguyên lần thứ hai ghi bàn, tả xung hữu đột trong vòng cấm đội Hổ như Thường Sơn Triệu Tử Long ôm ấu chúa lao giữa muôn trùng đao kiếm. Khán đài Long nổ tung như trận Xích Bích.
Cũng phút 50, Hồng Công có mặt đúng lúc, đúng chỗ, đặt lòng gọn gàng như một bác sĩ nội soi tìm đúng polyp trong vài giây — nhanh như phản ứng của quân Ngụy, chuẩn như thao tác của danh y Hoa Đà, và gọn gàng như Gia Cát Lượng thi triển “Nghi binh – Dụ địch – Bế môn” trong trận Kỳ Sơn, một nhịp uyển chuyển mà cứng rắn, một đòn nhẹ nhàng mà sắc bén, khiến hàng thủ đội Hổ chỉ biết nhìn bóng lăn vào lưới như quân Tào trót sa vào trận pháp Khổng Minh — biết là cạm bẫy, nhưng đã quá muộn để thoát.
Đến phút 82, đội Hổ nhận thêm một tình huống khó đỡ: Đức Nghĩa phản lưới nhà. Một khoảnh khắc bất ngờ như khảo cổ học phát hiện di chỉ lệch niên đại 300 năm. Bàn thắng ấy lập tức được đưa vào biên niên sử PCC fC như khoảnh khắc “tái tạo lịch sử ngoài kịch bản”.
Bên ngoài sân, khán giả không còn thấy sương tím, không còn nghĩ đến khói công nghiệp – mọi giác quan đã bị trận đấu lôi đi như cách Bạch Khởi cuốn quân Triệu vào Trường Bình. Cả Long lẫn Hổ đều đá bằng trái tim của người chiến binh, bằng sự chuẩn xác của bác sĩ, và bằng trí tưởng tượng tuyệt vời mà chỉ những người từng đọc Tam Quốc diễn nghĩa lẫn Đại Việt sử ký mới hiểu hết được.
Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, những bóng người trên sân chậm rãi bắt tay nhau. Mặt sân HMU Stadium lặng đi, sương đêm lại phủ xuống, nhưng trong ánh sáng mờ đó, trận Long – Hổ đã khép lại như một bản trường ca. Một trận cầu nơi bác sĩ đá bóng bằng sự tận tâm nghề nghiệp, nơi mỗi cú sút gợi lại một chương sử Việt – Trung – Tam Quốc, và nơi tinh thần thể thao hóa thành thứ ánh sáng ấm nhất giữa chiều đông Hà Nội.
Dù người ta có thể quên tỉ số, quên các pha xử lý kỹ thuật, nhưng những khoảnh khắc gắn liền với lịch sử, với hình bóng anh hùng xưa, với nét hài duyên dáng của người thầy thuốc… thì sẽ còn được kể lại rất lâu – như một đoạn thêm trong sử ký PCC fC.
7-5 nghiêng về Long là kết cục của trận đấu cống hiến.
Khởi thảo viết bài ca ngợi và lan toả Khoẻ Vui hạnh phúc: Tiến sĩ Nguyễn Quốc Sinh, Viện sử học Việt Nam
Thư kí toà soạn: Tiến sĩ Bùi Tuấn Hải (Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam) et al không cần AI
Editor-In-Chief: PGS. Ruan Thiên Tộ
Bulletin Tạp chí Bóng đá PCC fC
